SUY NIỆM LỜI CHÚA
THỨ HAI TUẦN I MÙA VỌNG
Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Matthêu (8,5-11)
5 Khi Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin: 6 ”Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm”. 7 Người nói: “Chính tôi sẽ đến chữa nó”. Viên đại đội trưởng đáp: 8 ”Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh. 9 Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: ‘Đi!’, là nó đi, bảo người kia: ‘Đến!’, là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi: ‘Làm cái này!’, là nó làm”. 10 Nghe vậy, Đức Giê-su ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng: “Tôi bảo thật các ông: tôi không thấy một người Ít-ra-en nào có lòng tin như thế. 11 Tôi nói cho các ông hay: Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp trong nước trời”.
SUY NIỆM
Đoạn Tin mừng hôm nay thật đáng để chúng ta suy gẫm về thái độ đúng đắn đối với quyền bính.
Thật vậy, đứng trước cơn bạo bệnh của tên đầy tớ người trưởng hội đường Capharnaum, ông đã kêu xin Chúa Giêsu thương xót. Điều thứ nhất đọng lại nơi ông đó là tình yêu thương và lòng trắc ẩn. Với người đầy tớ, ông không cần phải trực tiếp lo lắng cho nó như thế. Vậy mà ông tốc tả chạy đi, van xin và muốn chữa chạy cho nó. Điều thứ hai đọng lại đó là thái độ tin tưởng tuyệt đối. Ông không phải là người kén cá chọn canh, là người chạy từ chiều này qua chiều khác của sự nghi hoặc, ông đặt tất cả lòng tin vào lòng thương xót của Chúa Giêsu. Có lẽ đây là một kinh nghiệm hơn là một kiến thức, và đức tin là một kinh nghiệm hơn là một sự hiểu biết, vì ông yêu thương tên đầy tớ thế nào, ông cũng nghĩ, Chúa sẽ nghe và quan tâm đến tình trạng của tên đầy tớ ông khi ông kêu nài Chúa như vậy. Và Chúa đã mau mắn lên đường. Thế nhưng, cái hay của ông còn nằm ở khía cạnh này, đó là nói với Chúa rằng: Chúa không cần phải đến, ông tin, rất tin, tuyệt đối, chỉ cần Chúa phán một lời. Đó là điều mấu chốt của kinh nghiệm đức tin, trong nguy nan, chỉ tuyệt đối tin tưởng, dù gì đi nữa.
Cái đáng để chúng ta suy nghĩ về cách mà ông đại đội trưởng nói về quyền bính. Chỉ với tên đầy tớ của ông đội trưởng, thế mà Chúa Giêsu mau mắn lắng nghe, chạnh lòng thương, lên đường, và tỏ quyền năng của mình bằng phép lạ… Chính thái độ này đã làm cho ông nhận thức đúng đắn về quyền bính của mình: có quyền, nhưng không cậy quyền mà biết giới hạn của nó, và quyền bính là để phục vụ, là biết nhìn lên để thấy mình cần khiêm hạ, nhìn xuống để nâng người yếu thế lên. Trước cung cách và thái độ ân cần của Chúa, chính ông là người đã nhận ra và giác ngộ về quyền bính của mình.
Ngày nay, chúng ta hay ca thán về quyền bính: thống trị, độc đoán, lạm quyền, hách dịch, kiêu căng, tự mãn… chỉ vì chúng ta khác Chúa Giêsu, và vì chúng ta không nhận thức quyền bính đó trong Thánh Thần.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con luôn biết nhận ra quyền bính của mình như người đội trưởng, để chúng con dùng quyền bính đó trong tình yêu và sự thật. Amen.